CON ĐƯỜNG XƯA EM ĐI.
Mấy hôm nay, đi đâu cũng nghe nói: Con Đường Xưa Em Đi.
Con đường xưa em đi, cụm từ mộc mạc, giản dị, hiền hòa và thật dễ thương. Tôi nghĩ nó không chỉ dành riêng cho một tầng lớp. một đẳng cấp, một danh phận nào. Ai trong chúng ta muốn nhắc lại một thời tuổi trẻ có những kỷ niệm gắn với ngôi trường, với con đường; với những mối tình đơn phương, tương tư, ngẩn ngơ trước một tà áo đi-về … mà giờ chỉ còn là kỷ niệm thì không có cụm từ nào gọn gàng, dễ mến như Con đường xưa em đi.
Vậy mà!
Không bàn đến đúng-sai, tiêu cực-tích cực. Một vài người dùng những ngôn ngữ phức tạp, cầu kỳ để mắng Con đường xưa em đi. Rồi người ta tranh luận, phản biện, ném đá… làm Con đường xưa em đi bây giờ đầy sỏi đá, ngập những nặng nề. Bài hát Con Đường Xưa Em Đi được nhạc sĩ Châu Kỳ (1923-2008) sáng tác - lời Hồ Đình Phương - vào năm 1968; ngày đó nhiều người biết nhưng không phải ai cũng hát bài này. Có khi bây giờ nghe còn nhiều hơn hồi thập niên 1970s.
Tôi thích nghe nhạc từ khi còn là cô bé lớp Nhì, lớp Nhất. Khi bước vào Trung học lại hay nghêu ngao những bài hát khó. Lên đến đệ Nhị, vì ngưỡng mộ cô giáo dạy triết của trường nên cứ tìm những ca khúc có ca từ huyền ảo, xa xôi, lạ lẫm. Có lẽ tuổi mười sáu mười bảy “ngựa non háu đá” nên ngộ tưởng rằng thành một triết gia … không khó. Và rồi cô sinh viên Văn khoa ban Triết cũng đã bỏ học giữa chừng.
Thời gian thoi đưa. Mà thoi đưa thật, ngày còn trẻ thấy ngày ngắn năm dài – nhất là đi học mãi chưa thấy nghỉ hè. Bây giờ thấy ngày dài mà sao năm cứ vùn vụt trôi, vừa mới tết đây lại sắp tết. Tuổi ấy, bắt đầu chán những gì ví von, xa xôi, ẩn dụ. Cứ dung dị, nhẹ nhàng là thấy dịu lòng. Mới vài ngày hôm trước, nhìn cơn mưa trái mùa tháng Ba dội cả Saigon ướt át. Nhìn mưa chợt thốt một giai điệu Boléro: Mùa mưa lần trước anh về đây ghé thăm tôi, thấy ấm lòng với cuộc tao ngộ trong mưa; hơn là day dứt, cô quạnh đợi chờ: Chiều nay còn mưa sao em không lại… Vậy đó, rồi đến một lúc mình sẽ thấy những điều giản đơn thật quý.
Chiều nay trời hanh nóng. Tôi lại ra vườn bước theo những bậc đá lát - con đường tôi đi mỗi ngày – kiểm tra thợ sửa tiếng máy dụ chim của nhà yến. Nó đã hỏng cả tuần rồi, nó không còn réo rắt mỗi ngày ở cửa sổ tầng cao, nhưng đàn chim yến như đã quen thuộc vẫn nhịp đôi cánh bay về. Chỉ còn tiếng máy ru rủ rỉ bên trong nhà hòa với tiếng rù rì đôi chim chiều về tổ.
So sánh thì khập khiễng. Nhưng đâu đó trong từng cõi riêng, rồi vẫn có những tâm hồn đồng điệu thủ thỉ những ca từ nhẹ nhàng, dễ mến, dễ thương.
_Yến Xuân_
Bài viết liên quan
- CHUYỆN NHẶT YẾN (12-08-2015)
- CHÉP TAY (06-09-2017)
- NGÀY CỦA MẸ (06-09-2017)
- TRÀ DƯ TỬU HẬU (12-08-2015)
- LỐI VỂ CÓ NẮNG VÀ HOA (06-09-2017)
- BUỔI SÁNG ĐẸP LẠ (06-09-2017)
- MỘT CHÚT PHONG LƯU TUỔI NẮNG CHIỀU (27-08-2015)
- RỒI CŨNG QUEN (06-09-2017)
- NỖI BUỒN MÙA HẠ (06-09-2017)
- SAO CỨ TRÁCH TRỜI MƯA (06-09-2017)