MƯA!
Cũng vì mải chuyện trò mà cô kẹt lại ở chòi lá này. Mưa ào ào xối xả. Mưa nặng hạt lăn từ mái lá xuống đám đất vừa mới vun theo luống, văng bẩn cả bậc thềm. Mùi đất ẩm bốc lên khó chịu. Từ lúc nãy, gió đã xô đẩy vặn vẹo những cành lá trong vườn, một nhánh cây khô rớt xuống lăn vòng theo chiều gió cuốn. Cô cứ tưởng gió lớn như thế thì chưa mưa, thế mà nước ập tới chẳng cần rào đón. Không kịp chạy vào nhà, đứng giữa căn chòi lá nhìn mưa lúc thẳng lúc xiên, không phương hướng thế này một lúc chắc không tránh khỏi ướt át.
Bây giờ mà tám điện thoại thì lại chẳng vội vàng gì nữa. Thường thì cô không nghe những số lạ: quảng cáo; mua bán đất đai, căn hộ; hỗ trợ vay tiền… toàn những thứ cô không có như cầu và cũng chẳng quan tâm. Bỗng dưng hôm nay bấm máy nghe thử. Thế mà tám phải hơn nửa tiếng đồng hồ. Đứa bạn mới gặp lại trong ngày hội trường nhân kỷ niệm Hai Bà. Bạn bè gặp nhau chỉ thoáng chút quen quen qua tính cách, giọng nói; còn thì lạ hết. Bốn mươi bốn năm chưa gặp lại nhau, ai cũng tưởng bạn mình giờ đang phiêu bạn nơi nảo nơi nao: đâu đó xứ người hay một vùng nào xa lắc. Ấy vậy mà khi nhắc lại, nhớ vanh vách họ tên, đi chiếc xe gì, đứa nào thân với đứa nào và những kỷ niệm giận hờn thời tuổi trẻ.
- Có lần về trường, tao nghe bạn bè nói chuyện về mày. Lúc đầu con Liên còn chưa nhớ, phải nhắc bài hát Ông Lái Đò là nhớ ngay; nhưng không hình dung mày là mày như bây giờ.
- Hai mươi năm nay tao cũng thường về trường, nhưng tao chỉ gặp duy nhất con Oanh lớp mình, không hiểu sao không gặp ai hết. Có thể năm tụi bay về, tao lại bận gì đó mà không về.
Mày – Tao. Cách xưng hô của đám học trò ngày trước. Tuy là trường nữ, học sinh luôn mặc áo dài nhưng khá hồn nhiên mày-tao, chẳng bao giờ nghe cậu-tớ. Đứng thành một vòng dưới sân trường, những phụ nữ tuổi trung niên, đã làm bà cả, gặp nhau vẫn mày tao chi tớ rộn ràng. Thời gian của Lễ hội ngắn ngủi, thời gian của những người phụ nữ lo quán xuyến việc gia đình cũng không cho phép. Cô và mọi người vội lấy số điện thoại của nhau, hẹn gặp nhau để hàn huyên kỷ niệm. Những bàn tay đã kịp nhăn nheo nắm với nhau vẫn đầy ấm áp.
Như đã hẹn, ngày mai xuống thăm vườn nhà cô - một nơi khá rộng rãi thoáng mát cho những kẻ đã và đang đón tuổi heo may. Trời trong xanh, gió trong lành; cây lá cũng hoan hỉ chiều nay vừa tắm gội. Cô e ngại đường có hơi xa, nhưng cô bạn cướp lời:
- Xa mấy cũng không xa bằng tìm về kỷ niệm. Mày còn hát được không? Những bài ngày xưa đó.
- Hát những bài ngày xưa thì được, nhưng hát như ngày xưa thì không. Được không? Nghe không?
- Nghe chứ! Tụi mình chỉ cần thế thôi. Không cần cơm gà cá gỏi gì đâu nha. À! Mà mày phải đãi yến tụi tao đó. Đúng rồi! Buổi yến tiệc cho ngày gặp lại, nghe!
Chiều nay, cô đem yến ra bếp để mai chiêu đãi bạn. Cơn mưa Sàigòn dai dẳng giam chân cô đến tận bây giờ.
Saigon,
Mưa trái mùa tháng Ba,
Hai không mười bảy.
Bài viết liên quan
- CẮT VÀ DÁN (30-03-2017)
- SAIGON – CHIỀU BA MƯƠI (30-03-2017)
- DẤU THỜI GIAN (30-03-2017)
- CHÚT SE LÒNG (28-03-2017)
- THÁNG SÁU TRỜI MƯA. (06-09-2017)
- Món quà quý dành cho sức khỏe và vẻ đẹp” (12-08-2015)
- VỤNG VỀ (30-03-2017)
- SAIGON XUÂN MUỘN (30-03-2017)
- CHO TA MỘT CHÚT AN LÀNH (30-03-2017)
- NHỮNG CON CHIM YỀN ĐẦU TIÊN (12-08-2015)